Miệng hố chạm thiên thạch lớn nhất thế giới – Các nhà nghiên cứu đã phát hiện chứng cớ về một miệng hố va chạm của thiên thạch rộng 520 km tại độ sâu 4.000 m dưới lớp đất ở khu vực Australia ngày nay.
Thông tin miệng hố chạm thiên thạch lớn nhất thế giới
Trong giai đoạn từ năm 1995 đến năm 2000, nhà địa chất học Tony Yeates đã đưa ra giả thiết về một cấu trúc va chạm khổng lồ chôn vùi dưới vùng đồng cỏ của bang New South Wales. Những phân tích gần đây dựa trên dữ liệu địa vật lý được thu thập từ năm 2015 đến 2020 đã xác minh sự hiện diện của cấu trúc rộng 520 km ẩn giấu sâu dưới lớp trầm tích dày đặc.
Kích thước của cấu trúc này vượt xa so với miệng hố va chạm Vredefort ở Nam Phi, miệng hố này rộng gần 300 m và hiện nay được coi là miệng hố va chạm lớn nhất thế giới. Dựa trên hình dáng và đặc điểm, nhóm các nhà nghiên cứu đã đặt tên cho cấu trúc bên dưới đất là Deniliquin, tên này được lấy từ thị trấn gần đó, như đã đưa tin trên Forbes vào ngày 11/8.
Dữ liệu thu thập từ vùng địa hình này cho thấy bề mặt có sự đối xứng đồng tâm, có thể đã hình thành do tác động của nhiệt độ cực kỳ cao, thường xuất hiện trong các sự va chạm mạnh. Kéo dọc qua hình dáng bề mặt này là một phần không gian chứa thông tin về từ trường không bình thường.
Ban đầu, Andrew Glikson và Tony Yeates từ Đại học New South Wales đã đưa ra giả thuyết rằng đó có thể là vết nứt mở ra từ điểm va chạm ban đầu, và những dấu vết của đá nóng chảy đã lan tỏa vào những kẽ nứt ở tầng đá gốc.
Phân tích về sự rung chấn cũng đã tiết lộ sự tồn tại của một hình cầu tại tâm điểm, một đặc điểm đặc trưng của vùng trung tâm của các hố va chạm lớn. Sự va chạm của thiên thạch đã gây cho mặt đất chúng ta một cái lõm, sau đó mặt đất dần dần được đẩy lên, tạo nên một mô hình địa hình giống một ngọn núi ở giữa.
Thông qua việc phân tích lớp trầm tích che phủ cấu trúc, các nhà nghiên cứu đưa ra giả thuyết rằng sự va chạm của một thiên thạch xảy ra trên Trái Đất khoảng từ 440 – 500 triệu năm trước, khi nó gần xích đạo.
Để xác minh nguồn gốc của thiên thạch và thời đại của cấu trúc Deniliquin, các nhà khoa học cần thu thập mẫu đá từ bên trong miệng của cái hố. Các chứng cứ địa chất như khoáng vật thường hình thành trong điều kiện cực đoan của va chạm thiên thạch hoặc mô hình rạn nứt trên bề mặt đá có thể làm rõ hơn về giả thuyết về vụ va chạm.
Cho đến thời điểm hiện tại, các nhà nghiên cứu đã biết đến khoảng 200 miệng hố va chạm trên bề mặt trái đất. Hơn một nửa số này nằm ở các vùng châu Âu, Bắc Mỹ và Úc. Thời gian tồn tại của hầu hết cấu trúc va chạm không vượt quá 200 triệu năm và thông tin về những cấu trúc nhỏ hơn, có đường kính chưa đến 5 km, chưa được mô tả đầy đủ.
Quá trình xói mòn thường gây ra sự phá hủy hoặc chôn vùi miệng hố nhanh chóng, đặc biệt là ở các vùng có hoạt động địa chất mạnh như vùng đứt gãy hay đáy biển. Các miệng hố va chạm thường được bảo tồn tốt nhất trong phần lõi ổn định của các lục địa như Canada, bán đảo Fennoscandia và Úc.
BÁO CHÍNH THỐNG – BÁO TỔNG HỢP TIN TỨC MỚI NHẤT.